Chào mừng bạn đến thăm trang blog của Bánh mì Cô Ba Sài Gòn

xxx

xxx

xxx

xxx

vvv

vvv

vvv

vvv

Wednesday, January 22, 2014

Bánh mì Sài Gòn xưa


Đàm Hà Phú - Nếu tôi mà thành lập một tôn giáo cho mình thì đạo của tôi sẽ tên là “Đạo Bánh Mì”, vì bây giờ tôi đã là một tín đồ của món ăn này.
Ở Sài Gòn, nếu cần phải lấy một nét đặc trưng cho thành phố, chắc hẳn tôi cũng sẽ bình chọn cho bánh mì.

“Bánh mì Sài Gòn”, bạn có thể nghe tiếng rao ấy ở mọi hang cùng ngõ hẻm.

Bánh mì nóng, giòn, thơm… Nếu ăn nguyên bản, thì dùng kẹp với chả lụa, chả chiên, jambon và ít hành, ngò, chan vào chút nước tương hoặc rắc chút muối tiêu…Còn nếu dùng để ăn thêm thì có vô số cách, có thể chấm vào sữa đặc, quẹt bơ đường, chiên bơ tỏi, ăn với trứng ốp la hay xíu mại…Hoặc giả cứ xé ổ bánh mì nhai không, cũng ngon lạ…

Bạn có thể ăn bánh mì ở bất cứ đâu, có thể ăn trong văn phòng, ăn trong quán café, ăn ngoài vỉa hè…Tôi thường xuyên vừa một tay lái xe, một tay gặm bánh mì.
Bạn cũng có thể ăn bánh mì vào bất cứ giờ nào trong ngày: Ăn sáng điểm tâm, ăn trưa một mình, ăn xế bỏ bụng hay ăn tối, ăn khuya đều được.

Bạn cũng có thể mua bánh mì về làm quà ăn cho gia đình, cho người thân, hoặc cũng có thể chọn bánh mì, để mang theo trong một cuộc dã ngoại….

Ở Sài Gòn, nhắc đến bánh mì thì có những cái tên mà đã hàng chục năm nay luôn làm bạn chảy nước miếng: Bánh mì Như Lan, Hà Nội, Lệ…và những tên tuổi mới, được kinh doanh thành hệ thống, mới được biết đến mấy năm gần đây như: Bamizon, Bon-banhmi...
Dù rằng, chưa chắc mấy tên tuổi đó đã ngon bằng những xe bánh mì nhỏ, vô danh trên khắp nẻo đường Sài Gòn.

Bánh mì không, nghĩa là ăn không cũng ngon. Lúc này, ở Sài Gòn người ta hay mua bánh mì từ lò của siêu thị Big C hoặc các tiêm bánh lớn như Như Lan, Kinh Đô, Đức Phát.

Tôi thì thấy bánh mì không mua ở lò Út Khiêm trên đường Nguyễn Tri Phương, đoạn ngang chợ Nhựt Tảo, là ngon vô địch. Bánh mì ở đây nhỏ, ruột mềm, vỏ dòn, thơm lựng…Tôi thường mua mỗi lần chục ổ, ngồi xé ra ăn không, từng ổ một, cho đã thèm.

Bánh mì thịt thì có nhiều chỗ ngon. Hầu như ai ở Sài Gòn cũng có một chỗ “ruột” để mua bánh mì.

Tùy theo là bữa điểm tâm hay là dằn bụng đêm khuya.

Tôi thì có nhiều, nhiều điểm lắm. Nhiều chỗ tôi không ngại ngần nói với bà chủ rằng: “Bánh mì ở đây ngon quá, ngon đến nỗi tui muốn quì lạy bà luôn!”. Mỗi lần tôi ghé, nhất định phải là ba ổ, một ổ đầu tiên tôi xé giấy ăn liền trong lúc chờ làm tiếp hai ổ còn lại…Bà chủ nhìn tôi cười: “Từ từ, coi chừng nghẹn, chú ơi!”... Thương quá!. 


Bánh mì cá có tiệm ở gần Hàng Xanh, chỉ bán từ 5 giờ chiều. Bánh mì thịt quay thì Như Lan là số một, tôi ra chợ Sài Gòn thế nào cũng làm lần chục ổ cho cả nhà.

Bánh mì chả thì tôi hay ăn của Lan Huệ trên đường Lê Văn Sĩ hoặc của một bà ở bùng binh Phú Lâm. Lần nào cũng chờ không đặng, đành dừng xe, ngồi bệt xuống ăn liền tắp tự.

Bánh mì xíu mại thì ở Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương lúc trước có một xe vô địch thiên hạ.

Bây giờ thì tôi hay mua đối diện chợ An Đông…Còn bạn, bạn thường ghé đâu?

Bánh mì Sài Gòn, không bình dân cũng chẳng cao cấp, ở đâu cũng có, lúc nào cũng có.

Tôi vẫn tự nhận rằng mình ham ăn, nhưng đối với bánh mì thì chữ “ham ăn” hình như không diễn tả hết, nhất là nếu bạn thấy tôi, trong một sáng nào đó, đương lái xe với ổ bánh mì trên tay... 

Ngày 21 tháng 09 năm 2011
http://maithanhhaiddk.blogspot.com/2011/09/banh-my-sai-gon.html



2 comments: